lấy anh rồi đợi anh yêu em
Tác giả: Không Không Tử VuThể loại: Ngôn TìnhDanh sách full truyện: kí
Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn. Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi.. Lấy anh, rồi chờ anh yêu em.
Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em. Chương 27. Truyện Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em; Chương 27 /58 Go; Chương Sau Chương Tiếp . Màu Nền: Font chữ: Chiều cao dòng: Kích Cỡ Chữ: Ngoài ý muốn Bác sĩ mà Tề Phàm hẹn là bạn tốt của mẹ cô dì CổNguyệt Lan. Bằng tuổi với bà Tề, lại
Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em là câu chuyện cưới trước yêu sau bắt đầu từ đôi tiên đồng ngọc nữ Lạc Kì và Tề Phàm. Cả hai đều được gia đình tán thành và vừa ý. Nhưng khi trưởng thành, Lạc Kì trở thành kẻ phong lưu đa tình nhất nhì làng giải trí, chỉ còn Tề
Nhưng sao càng lúc cô lại càng thấy mệt mỏi vậy, cô chỉ mong anh sẽ quay lại nhìn cô một lần để cuộc hôn nhân của họ không đổ vỡ, để con có thể hạnh phúc trọn vẹn hơn. … Hạnh phúc không thể gượng ép, vẫn nên buông tay thôi.. Lấy anh, rồi chờ anh yêu em. (16004)
harga pupuk npk mahkota 13 6 27. Truyện đã kết thúc, đây là chương cuối rồi, cám ơn các bạn đã ủng hộ cả chặng đường dài như thế. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Còn 3 hay bốn cái phiên ngoại nữa. Khá dài, của anh Nghiêm, Hàn Phi và Thiên Sứ, và hai anh chị nhân vật chính hay sao ý. Ai quan tâm thì tiếp tục theo dõi sớm, Lạc Kì ở tỉnh dậy trong nắng sớm chiếu vào phòng, nhẹ nhàng bước xuống giường, anh đi thu xếp bữa sáng. Lúc Tề Phàm rời giường, sớm có cháo nóng, sữa, bánh mì, trứng rán đủ loại kiểu dáng đặt trên qua một chút, Lạc Kì đã vào thư phòng làm việc, Tề Phàm tìm quyển sách ngồi bên cạnh lật tay Tề Phàm luôn luôn là đồ ăn vặt dinh dưỡng tinh tế, giúp cô bổ sung thân thể yếu mười giờ một tí, Lạc Kì đã bắt đầu chuẩn bị cơm thứ rau xào, cá thịt, đậu phụ, anh chẳng những muốn thỉnh giáo mấy chuyên gia dinh dưỡng cho cô thực đơn thích hợp, còn muốn kiếm biện pháp ép hết đống đồ đó vào miệng chiều, Lạc Kì mang Tề Phàm bị bịt kín từ đầu đến chân tới công viên tản bộ phơi Phàm ngay từ đầu giận dỗi không chịu, anh hiểu ý, vừa đấm vừa xoa, phải mất một màn võ mồm tốn lắm sức lắm mới làm cô gật được một lát, cô kêu mệt, hai người an vị trên chiếc ghế dài công viên, nhìn người qua đường đi lại, yên lặng thanh tất cả những đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt, cô tựa vào đầu vai anh, anh giúp cô làm ấm khi ngủ, anh vừa bế vừa ôm cô, cô mới có thể tin tưởng, rồi ngủ bên người kệ cô đang ngủ nghe không thấy, anh vẫn nhắm mắt nhẹ nhàng nói bên tai cô “Bảo bối, yêu em lắm! Ngủ ngon.”====Hai vị Lạc gia biết Tề Phàm lại có bầu, cao hứng cười toe toét, muốn tự mình đi tới Tề gia đón Tề Phàm trở thấy sắp mừng năm mới, mọi người tụ tập lại cùng một chỗ, đẵng nhẽ phải vui vẻ, thì Lạc Kì lại có chút buồn vì sau khi chuyển đến với cô, cô ngày nào cũng chỉ cùng Thiên Ân ở một chỗ, cùng nhau xem phim hoạt hình Thiên Ân thích, cùng nhau học chữ, cùng nhau học bảng cửu ngồi ở một bên, nhìn thấy hai người con một quả mẹ một quả đang ăn nho, từng miếng từng miếng món điểm tâm ngọt, anh hâm mộ lại ghen tị Thiên Ân có thể thân cận với may Thiên Ân còn nhớ rõ người ba này, lúc còn nhỏ ở với con, anh đã có thể hiểu rõ tính của con, cô cũng chỉ biết chăm sóc Thiên Ân, hại anh đành phải cầm lấy tay cô lấy quả nho tự bỏ vào miệng trách Thiên Ân ăn vui vẻ như vậy, hóa ra trái nho khi được tay cô cầm qua sẽ trở nên ngọt như vậy!====Ba tháng sau, Trác Thất sinh, là con trai, Lục Kiêu mỗi lần kể lại đều rất hưng Kì mỗi lần đưa cô đi khám thai đều hỏi Cổ Nguyệt Lan, sao không thể nhìn ra là con gái.“Như vậy thì có sao? Gái hay trai thì có gì khác nhau!”Cổ Nguyệt Lan mặc dù không nhìn anh, nhưng vẫn nhận ra được anh thật sự quan tâm, bà cũng vui vẻ thấy một đôi oan gia đã có thể tu thành chính quả.“Gái hay trai con đều thích, cũng đều thương như nhau, nhưng mà đã có Thiên Ân rồi, con rất hy vọng đây là bé gái.”Lạc Kì thái độ kính cẩn ăn ngay nói thật, anh thật sự thực hy vọng là con gái, anh chỉ là thật sự không muốn thêm nhiều”tình địch” !“Chuyện này cũng là một loại duyên phận , con ra ngoài trước giúp Phàm Phàm lấy thuốc đi.”Lạc Kì đi ra ngoài, Tề Phàm lại tiến đến lấy lòng bà cười.“Dì Nguyệt Lan, rốt cuộc có nhìn thấy không? Trai hay gái ạ?”“Con muốn là gì?”Cổ Nguyệt Lan không cần đoán cũng biết đáp án của cô, cái Lạc Kì chờ mong đó cũng là Tề Phàm chờ mong.“Vốn cái gì cũng được, nhưng giờ muốn con gái.”Biết dì Nguyệt Lan cố ý trêu chọc mình , cô cũng không cần giấu.“Bây giờ còn chưa nhìn rõ, dì vừa mới nói đấy, phải xem duyên phận .”“Đúng rồi dì Nguyệt Lan, sau thai này con muốn phẫu thuật.”“Vì sao?”“Con và Lạc Kì đã có hai đứa, nếu nhiều hơn con sợ không chăm sóc nổi. Hơn nữa lần trước bất đắc dĩ phải bỏ đứa nhỏ, loại đau lòng này đời này con không bao giờ … muốn thấy lần thứ hai .”“Chỉ là Phàm Phàm à, con còn trẻ như vậy, huống hồ Lạc Kì nó. . . . . .”“Dì Nguyệt Lan, dì không cần nhiều lời, con hiểu mà. Nhưng mà nếu ba của đứa nhỏ không phải Lạc Kì, con càng không thể nhận.”“Ai, con này thật là hết hy vọng rồi, không biết giống ai!”“Không phải giống dì sao!”Tề Phàm làm nũng trong lòng Cổ Nguyệt Lan, hạnh phúc mỉm Kì dùng sức nắm chặt núm cửa, dù thế nào cũng không mở ra nổi.Theo ý mình hiểu đoạn này thì chị TP muốn phẫu thuật sau đứa thứ hai không thể có con được nữa, dì Nguyệt Lan thì sợ nếu Lạc Kì sau này lại bỏ TP vì anh phong lưu thành tính rồi, anh còn trẻ vẫn có thể lấy vợ, chị cũng còn trẻ nhưng sau này không thể sinh con được nữa thì không ai lấy. Bà dì đấy lo lắng cũng không thừa nhỉ??====Ru Thiên Ân ngủ xong, Tề Phàm mới trở lại trong phòng Lạc cô trở về, Lạc Kì buông sách trong tay, vươn hai tay về phía người ôm nhau nằm xuống, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tay anh liền bắt đầu không thành thật .Hai thân thể thân mật, càng ngày càng gần, gần đến mức, cọ xát .“Lạc Kì. . . . . .”“Anh biết, anh biết, yên tâm, anh sẽ không làm em bị thương.”Lời nói ẩn nhẫn của anh, nói cho cô, anh đang bị áp lực khắc tay to di chuyển trên toàn thân cô đi tới đi lui, anh rõ ràng biết mọi nơi mẫn cảm của cô, có thể cho cô khoái cảm cực hạn.“Lạc Kì, thật khó chịu. . . . . .”“Muốn ?”“Vâng. . . . . .”Đỏ mặt gật gật đầu, cô vùi mặt nóng bỏng vào ngực anh.“Anh giúp em.”Bàn tay to dọc theo bụng một đường xuống phía dưới, ngón tay quen thuộc xuyên qua khu rừng rậm đi vào chốn đào nguyên, tiến quân thần tốc, ngón tay bắt chước nơi nóng như lửa trên thân thể anh, chậm rãi ra vào, chậm rãi gia tốc.“Lạc Kì!”Thét chói tai tên của anh, thân thể ưỡn lên, quá nhanh, nhiều quá, cô chịu không nổi.“Anh đây, anh đây, ngoan, gọi lại tên anh đi!”“Lạc Kì, Lạc Kì, Lạc Kì!”Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, đâm vào cũng càng ngày càng sâu, dòng nước ấm áp không ngừng trào ra, theo tay anh để dấu tích trên giường, rất nhanh đã trở thành một cục, sau một tiếng dài kiều nhuyễn rên rỉ, cô đạt Kì ôm cô, hơi thở so còn loạn hơn cô vài phần.“Lạc Kì. . . . . .”Ngón tay để trên ngực anh, giọng nói vẫn mang theo tình dục khàn khàn.“Hả?”“Em đã mang thai hơn ba tháng . . . . . .”“Anh biết, đã bốn tháng 9 ngày ,anh nhớ kỹ ngày mà.”“Em không phải có ý đó!”Sao anh lại ngốc vậy, chẳng lẽ muốn cô nói ra!“Đó là cái gì. . . . . . À! Anh hiểu, sợ anh nhịn khó chịu, Phàm Phàm đau lòng cho anh chứ gì!”“Không phải!”Mặt còn hồng hơn vừa nãy, xoay người không để ý tới anh .“Anh biết Phàm Phàm thương anh, nhưng mà vẫn chưa được. . . . . .”“Vì sao?”Không quay lại, cô khó hiểu, rõ ràng thân thể anh đã có phản ứng, thế vì sao. . . . . .“Anh vừa mới làm phẫu thuật, cho nên, chỉ sợ còn phải chờ thêm vài ngày.”“Anh nói cái gì?”Cô kinh dị xoay người, nghi hoặc nhìn anh.“Ngày đó ở bệnh viện, em nói chuyện cùng dì Nguyệt Lan, anh đều nghe được.”“Phàm Phàm, em thương anh, cho anh nhiều thứ như vậy, nên anh vì em một lần.”Mắt cô lập tức đỏ lên, dáng vẻ đáng thương làm cho Lạc Kì quặn lòng.“Phàm Phàm, sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, ngoan nào. . . . . .”Ôm cô vào trong ngực, cẩn thận vỗ về lưng cô.“Lạc Kì, đáng ghét, em vốn đã yêu anh muốn chết, giờ còn cảm thấy vẫn chưa đủ, anh thế này thì em phải lấy cái gì yêu lại anh đây!”“Tề Phàm, chỉ cần yêu thôi, còn lại anh sẽ giúp em hết, chỉ cần em nhận là được rồi.”“Tề Phàm, anh yêu em!”“Em cũng vậy. . . . . .”====Mang thai hơn bảy tháng, thân hình Tề Phàm vốn nhỏ xinh giờ lại có bụng tròn vo, không giống như mang thai lần đầu, lần này có Lạc Kì chăm sóc tất cả, cô rốt cục cũng hiểu rõ đãi ngộ một lần kiểu nữ Kì vừa giúp cô cắt móng chân, vừa há mồm nhận lấy nho cô đút cho mình.“Phàm Phàm, rốt cuộc tới khi nào thì em mới bằng lòng lấy anh.”Đây là câu hỏi mỗi ngày anh phải lặp đi lặp lại mấy trăm mấy ngàn lần, nhưng Tề Phàm vẫn không mở miệng đáp ứng.“Cắt cho đẹp vào!”“Đẹp thì em đồng ý nhé?”Bám riết câu hỏi không tha, trong lòng anh đã chuẩn bị tốt nếu cô nói không.“Ừ!”“Phàm Phàm, nếu em mà không đồng ý, anh sẽ. . . . . . Từ từ, em vừa mới nói gì? Em đồng ý rồi phải không? Em vừa mới đồng ý rồi có phải không?”Cô đồng ý rồi! Cô đồng ý rồi!Từ sô pha anh nhảy dựng lên, nắm vai cô, một lần nữa xác định.“Anh còn không cắt tiếp đi, em không lấy nữa bây giờ!”“Phải! Đương nhiên là tiếp! Anh sẽ cả đời cắt móng chân cho em!”Tề Phàm giữ mặt anh hôn lấy anh, thật lâu sau mới lưu luyến buông ra.“Lạc Kì, em chỉ biết, em lấy anh, chỉ có thể đợi anh yêu em!”“Phàm Phàm, anh cũng tin rằng, anh yêu em, có thể đợi em lại lấy anh!”Hai người yêu nhau gắt gao ôm nhau, Tề Phàm ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Ân đang ngồi ngay ngắn ở cầu thang che miệng cười vuốt cái bụng đã nhô cao, Tề Phàm ở trong lòng mặc niệm cảm tạ tình yêu, đã làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp.
Thế khó xửTương Hân vừa thấy Lạc Kì tới, chạy bổ nhào vào long anh, khóc không ngừng.“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”Vì Tề Phàm mà tâm anh sắp loạn rồi, giờ Tương Hân lại khóc, anh loạn càng thêm loạn, ngữ khí cũng không tốt lắm.“Đinh Cừ tới tìm em, nói anh ấy muốn em, anh ấy nói anh ấy chỉ yêu em, nhất định sẽ ly hôn, anh ấy muốn em làm tình nhân anh ấy trước.”Thấy anh không kiên nhẫn, Tương Hân lại ủy khuất.“Vậy em nói thế nào?”Anh chỉ biết, cô vội vã tìm anh vậy nhất định có liên quan tới Đinh Cừ.“Em nói, giờ em với anh đang cùng nhau.”Vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn anh, giọng cô rất nhỏ, anh lại nghe rõ ràng, yên lặng một lúc lâu anh mới tìm được giọng của chính mình.“Hân……”“Lạc Kì, kỳ thật, từ lúc Đinh Cừ nói muốn lấy Tô Tình, tình cảm của em với anh ấy đã chết. Một năm nay, may có anh, anh luôn luôn bên em chăm sóc em. Anh đối với em rất tốt, em đều cảm nhận được, cũng khắc sâu trong tâm khảm.”“Em cảm thấy mình xấu tính, biết rõ anh đã có Tề Phàm, nhưng vẫn quản không được tình cảm của mình, lại động tình với anh.”“Nhưng, Lạc Kì, em nói như thế là để cự tuyệt anh ta, em biết anh đang cùng với Tề Phàm, em sẽ không làm khó dễ anh, thiếu anh nhiều như vậy, cả đời này em trả còn không hết, em chỉ hy vọng, có thể ở bên cạnh anh nhìn anh đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”Tay ôm lấy thắt lưng anh, mềm mại tựa vào ngực anh.======Kỳ thật, Đinh Cừ lúc trước đã đi tìm cô rất nhiều lần. Ngay từ đầu, cô cũng muốn quay lại với anh một lần nữa, mười mấy năm cảm tình,sao có thể nói chia tay là chia tay đã hơn một năm, Lạc Kì đối với cô rất tốt, từ từ tâm cô chứa hình dáng anh. Khi ở cùng Đinh Cừ, luôn là từ một phía cô cố gắng, còn Lạc Kì lại làm cho cô cảm nhận được chiều chuộng, hạnh thường nghĩ, nếu lúc trước lựa chọn Lạc Kì, có phải giờ đã khác rồi hiện giờ bên người anh còn có một người nữa, cô không nên có suy nghĩ không an phận với người cô chỉ có thể dựa vào lúc này chính là người đàn ông trước đã muốn bỏ qua một lần, nhưng giờ, dù có thế nào đi nữa cũng không thể mất anh người anh yêu không phải Tề Phàm mà là cô, như vậy, bọn họ hẳn nên ở cùng một chỗ!Nhưng, không nên nóng vội, cô muốn Lạc Kì theo đuổi cô, như vậy, mới có thể có được toàn bộ sự yêu chiều của Kì cứng ngắc vỗ vỗ lưng cô, anh không biết mình làm sao vậy, nghe xong lời của cô, anh nên biểu hiện mừng rỡ như điên mới đúng, nhưng đáy lòng anh lại có một chỗ như lửa đốt, đau, chưa bao giờ giống như bây giờ, như bị hai người kéo, ai cũng không chịu buông tay, tim anh như bị rớt ra, vỡ rồi.======Liên tục vài ngày không thấy bóng dáng Lạc Kì, Tề Phàm không đi tìm anh, cũng không vội, cô trở về Lạc gia với Thiên Thiên Ân hai tuổi, thông minh đáng yêu, đã có chút nghịch ngợm, đi chưa được mấy bước mà bắt đầu chạy. Tề Phàm vẫn khẩn trương quay chung quanh bên cạnh nó, sợ nó ngã sấp xuống.“Phàm Phàm Phàm Phàm!” Nó học bà nội và ông nội kêu cô là Phàm Phàm, lâu lâu không thấy cô, nó gắt gao ôm đầu gối của cô, ngửa đầu nhìn cô toét miệng Phàm ngồi xổm xuống, ôm lấy nó, hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh.“Thiên Ân ngoan, lại gọi mẹ một tiếng nào, gọi lại nào.”“Phàm Phàm Phàm Phàm!”Giọng càng kêu càng lớn, còn học bộ dáng Tề Phàm hôn lên mặt cô.“Thiên Ân giờ đã biết nhớ con, thường thường hỏi mẹ, Phàm Phàm sao chưa đến, con nhớ Phàm Phàm .”Bà Lạc bưng hoa quả tiến vào, cổ động không khí thêm vui vẻ, nói cho cô Thiên Ân tình hình gần đây.“Thật không? Thiên Ân, nhớ mẹ nhiều vậy cơ à?”Một tay ôm lấy con, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, mũi chạm mũi.“Phàm Phàm, thật đáng ghét!”Thiên Ân nói lại Tề Phàm, Tề Phàm và bà Lạc sửng sốt, Tề Phàm cười nhạt, lời này, sợ là học theo Lạc Kì.“Thiên Ân ngoan, nói đáng ghét sẽ làm cho người ta không vui, về sau không được học ba, ngoan!”“Nhưng ba ba uống rượu, đã nói Phàm Phàm quấy rối trong lòng ba ba, thực đáng ghét, ba ba là muốn làm cho Phàm Phàm không vui sao?”Tiểu Thiên Ân nghi hoặc nhìn Tề Phàm, chờ cô trả Tề Phàm đột nhiên cứng lại, hai tay ôm chặt nó, nó nhu thuận ghé đầu vào vai cô.“Ba ba say, cho nên nói lung tung, lời người say rượu không thật đâu.”“Phàm Phàm, Lạc Kì nó……” Bà Lạc bỏ hoa quả xuống, tay xoa mặt Tề Phàm.“Mẹ, con không sao.”“Ngoan lắm Thiên Ân, chúng ta đến lúc đó sẽ đi vẽ cùng nhau, vẽ thật đẹp này, Phàm Phàm có một kẹo ngọt nhất thế giới cho Thiên Ân nữa.”“Phàm Phàm không gạt con chứ?”“Phàm Phàm sao có thể lừa Thiên Ân được.”Tề Phàm cười vỗ vỗ Thiên Ân, trong lòng đau đớn.======Nghỉ ngơi một chút thời gian, cô bắt đầu vội vàng vai diễn mới, mỗi lúc đến một nơi gặp nhiều người đều lặp lại lời nói dựa vào trực giác, cùng lắm là cười mặt mày rạng giờ quen kinh nghiệm nhiều, hợp đồng cũng nhiều cô không có thực thói quen vậy, việc nhiều không có thời gian cho mình, việc nhiều không thể thường xuyên gặp Thiên Ân và Lạc chụp Lạc Kì và Tương Hân thường xuyên xuất hiện trên báo giải trí, tuy mặt Tương Hân cũng không rõ ràng, nhưng cô biết, nhất định là cô là cô có chuyện không nghĩ ra, nếu bọn họ đều đã ở cùng một chỗ, vì sao Lạc Kì vẫn chưa đề cập tới ly hôn, vì sao còn qua đêm chỗ cô, thậm chí còn thường xuyên hơn trước kia!Có đôi khi cô cảm thấy, bọn họ càng ngày càng giống vợ chồng, nhưng cô mới là kẻ thứ ba, bởi vì anh đặt Tương Hân ở chỗ sáng, còn cô, chỉ là lúc tan tầm mà thôi ……Mỗi ngày sự tình rối rắm làm cho cô thấy thật là gần đây không khí làm việc rất tốt, thiên sứ là thiên tài, cãi nhau siêu lợi hại, hơn nữa còn nói ác độc hơn cả cô!Ngày nào cũng đấu võ mồm với Hàn Phi, nhìn Hàn Phi ngày nào cũng bị thiên sứ tức giận đến mức giơ chân, cô thấy rất vui vẻ .Tuy rằng Hàn Phi luôn thản nhiên, nhưng biết bên trong luôn đầy ắp tình mắt anh thủy chung dịu dàng đuổi theo thiên sứ, chỉ cần anh ấy chau mày, anh đã biết anh ấy khó chịu thế nào. Bệnh bao tử là bệnh rất khó khăn, phải cẩn thận hầu hạ, từng chi tiết anh đều chú ý Phàm thực hâm mộ thiên sứ, có một người như thế quý trọng Phi cùng thiên sứ cuốn hút tâm tình của cô, ba người không giống đang làm việc, mà như là đang giải thiên sứ chơi lâu, Tề Phàm học được rất nhiều có khỏe mạnh hay ốm yếu, vẫn có thể sống lạc quan nhanh nhẹn dũng mãnh! Ngẫm lại cuộc sống của mình, cô rất xấu sống của cô, giường như chỉ có Lạc Kì, không có chính mình, không có lý sứ không đợi gặp được Lạc Kì, bảo anh ấy là mất bộ phận sinh dục, Tề Phàm cảm thấy sinh động chuẩn xác còn có thể giải hận, cũng nói theo Phi nói hai người bọn họ là thiếu niên bất lương, thiên sứ nói bọn họ đây gọi là lưu manh tốt tính, nói người không lưu manh, nghe người không lưu manh, nhiều quá lại liên tưởng tới nhân tài lưu manh!Hàn Phi lâu mới phản ứng lại lời thiên sứ đang mắng chính mình, nhưng lúc này thiên sứ đang bắt đầu tán gẫu đề tài khác với Tề Phàm, anh lại không thể tức giận, một cỗ hỏa buồn ở trong lòng, mặt Hàn Phi nghẹn đỏ bừng!Thiên sứ nấu cơm cũng rất lợi hại, Tề Phàm quả thực muốn lấy anh làm thần tượng, lúc Lạc Kì không đến, cô phải sang nhà Hàn Phi ăn ăn chực cũng ngại, tìm được nơi nào tốt, cô lại mời lại bọn qua muốn tìm tới nơi thích hợp với thiên sứ, thật sự không dễ tổ kịch có người bị bệnh bao tử, nói đông thành có quán ăn cháo rất ngon, cô liền vui vẻ đi tìm Hàn Phi dâng vật đạp xe, tìm được nơi đó, mặt thiên sứ đã đói ai oán, trên mặt Hàn Phi viết rõ ràng Đem con nhãi này tha ra ngoài chém!Tề Phàm lấy lòng cười cười.“Ha ha, muốn ăn thứ tốt, đương nhiên phải trả một ít đại giới. Ha ha ha ha”Hàn Phi xuống xe giúp thiên sứ mở cửa, cũng không liếc nhìn cô một cái, cô vụng trộm le nghĩ tới, khéo như vậy, lại đụng tới người quen ở chỗ này — Lạc Kì cùng Tương một nơi không ai thấy ngồi xuống, Tề Phàm cười hoàn toàn không e ngại, thiên sứ lại nhìn một bàn hai người kia vẻ mặt khinh Kì lúc ba người vào đã thấy, vốn định tới tiếp đón, nhưng Tề Phàm cũng không nhìn anh, anh nhất thời không biết nên tiến đến hay là giống cô, làm bộ không người không coi ai ra gì tán gẫu vui vẻ, thiên sứ cùng Hàn Phi ba câu lại một câu ầm ỹ, 5 câu xong thì đại ầm ỹ, Tề Phàm bị hai người bọn họ làm cười đến mức đau cả bụng.“Phàm, kia chính là con tiểu tam của Lạc Kì?”“Đúng vậy, anh cảm thấy thế nào.”Tề Phàm nói không thèm để ý, nhưng Shadow biết, cô đang khổ sở.“Không được tốt lắm! Làm cho người ta vừa nhìn đã muốn đóng kịch hoàng mai mà thôi!” một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc“Ôi chao?”Tề Phàm khó hiểu, nhìn mà muốn xướng kịch hoàng mai, là loại người gì?“Đúng a! Chính là Trên trời rớt xuống Lâm muội muội, như thể con chuột thành tinh ý!”Tề Phàm cùng Hàn Phi không nín được, cười đến nước mắt đều chảy xuống, đến đây thiên sứ cũng lấy khăn lau khóe tai Lạc Kì rõ ràng truyền đến tiếng cười của cô, cùng anh một chỗ, Tề Phàm chưa bao giờ giống như bây giờ cười thoải mái rất ngạc nhiên khi Hàn Phi và một người khác anh không biết, nói gì đó có thể làm cho cô vui vẻ như vậy.“Lạc Kì?”“Hả?”Tương Hân mím môi, từ khi Tề Phàm tiến vào, Lạc Kì thất thần, cô kêu anh vài tiếng, anh mới hoàn hồn.“Không có việc gì, chỉ là không hợp khẩu vị, chúng ta về đi.”“Không thoải mái sao? Cháo hương vị ngon mà, ăn nhiều một chút.”Anh luyến tiếc, bởi vì đưa lưng về phía cô ngồi, anh còn chưa thấy dáng vẻ cô cười thoải Phàm cháo bọn họ gọi rất nhanh đưa lên, thiên sứ nhìn thấy cháo hải sản, vẻ mặt thỏa mãn lại say Phàm cũng rất không thoải mái nhíu mày, thân thể của anh gần đây xuất vài biểu hiện không tốt, xem ra phải có chút thời gian hẹn bác sĩ .May là sau khi quảng bá kết thúc có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cô thừa dịp khoảng thời gian này lo lắng một chút, có một số việc, nên sớm quyết sứ chú ý tới động tác nhỏ của cô, gọi phục vụ tới, gọi bát cháo khác, đóng gói bát hải sản này khi nào về mới Phàm sủng nịch xoa mặt thiên sứ, đứa nhỏ này thật sự là rất am hiểu ý người!Lúc này kiềm chế không được Lạc Kì vừa mới quay đầu, thấy một màn như vậy, vẻ mặt khó có thể tin. Gian nan quay sang, Tương Hân chỉ cúi đầu, hưng trí tay quơ quơ mặt cháo.“Không muốn ăn không cần miễn cưỡng, chúng ta đi nhà khác.”“Được.” Tương Hân nhẹ nhàng đáp biểu tình như thường, nội tâm lại cuồn cuộn mãnh liệt, ngón tay vò khăn cho hả giận.======Từ lúc cô thổ lộ với Lạc Kì tới nay, anh lại có chút bất hòa với cô, tuy vẫn tốt với cô, nhưng cô cảm giác được anh không yên có chút hoảng, chẳng lẽ anh không hề yêu cô? Không, không có khả năng! Anh vẫn yêu cô, mà cô cũng không thể mất anh!Quay đầu lại, oán hận nhìn Tề Phàm, tất cả là tại cô ta! Lạc Kì rõ ràng không thương cô ta, lại vì trách nhiệm không thể không cùng cô ta ở một chỗ!Cô không thể chờ đợi như vậy, Lạc Kì nhẹ dạ không thể tổn thương cô ta, vậy thì cô sẽ giúp anh quyết một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc của thiên sứ Tề Phàm bỗng nhiên cảm thấy đằng sau gió lạnh, thìa run lên, cháo hất ra bàn, chọc thiên sứ quyệt miệng oán giận.
Hóa ra thật là Thiên ÝTrang Nghiêm nheo mắt mỉm cười nhìn người đàn ông trước mắt, anh siết chặt nắm tay, tỏ rõ anh đã dùng sức khắc chế thế nào.“Không thể tưởng được khi tôi đi rồi, người anh luyến tiếc nhất lại là tôi, anh còn không từ mệt nhọc đến tiễn tôi vậy.”Lời trêu chọc và chế nhạo cũng không làm Lạc Kì xao động, vẻ mặt anh vẫn khổ sở nặng tình.“Đừng thấy cảm giác tôi tốt bụng, tôi rất mong anh đi khỏi đây! Tôi đến, là là muốn xác nhận một chuyện.”Trên mặt Trang Nghiêm bày ra vẻ đã sớm đoán được, vẻ mất mát của anh ta làm cho Lạc Kì cũng có chút không thoải anh đoán ra sự thật, thế chẳng phải anh đã được tiện nghi còn khoe mã!Người ta đã muốn đau khổ bỏ đi,mà hành động này của anh thật sự là hành động ném đá xuống giếng.“Sao, không muốn hỏi nữa?”Trên mặt Lạc Kì vừa có vẻ mâu thuẫn vừa rất phấn khích, Trang Nghiêm lại không lòng dạ nào thưởng thức, sau khi bị đối thủ mình bại dưới tay đồng tình, cảm giác này rất không tốt.“Trang Nghiêm, tôi phải thừa nhận, anh là đối thủ rất mạnh, tồn tại của anh vẫn làm cho tôi bất an.”“Cám ơn lời khen của anh, tôi cũng rất tiếc vì không thể diễn một vai đối thủ chân chính cho anh.”Anh gợi khóe môi, cho dù anh là thiên hạ vô địch hay là anh hùng thì cũng chả có đất dùng võ, bởi vì Tề Phàm, căn bản chưa từng cho anh cơ hội lên sân khấu.====Lái xe tới đường sân bay, anh quay đầu đi vừa vặn thấy máy bay Trang Nghiêm càng bay càng xa lao thẳng vào trong là anh chưa hỏi, nhưng anh đã có được đáp án anh tại, anh chỉ muốn lập tức về nhà, kéo người phụ nữ tùy hứng làm bậy tới đùi hung hăng đánh vào mông vài thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên , chuyện đứa nhỏ lớn như vậy, thế mà cô cũng dám gạt như lửa đốt về nhà, Tề Phàm hẳn là là vừa rời giường không lâu, lúc này đang thảnh thơi ăn bữa sáng tình yêu anh làm, cả con đường lửa giận tích góp từng tí một giờ nhìn thấy nụ cười làm nũng của người phụ nữ này nháy mắt liền biến mất vô tung vô thật sự là năng lực cao siêu, vần vò lòng anh mềm nhũng, coi mọi việc như chả liên quan tới mình!“Sáng sớm anh đi đâu? Trời lạnh quá!”Chu đôi môi hồng nhuận, vừa giúp anh vừa than thở oán hôm qua có anh ở đây, cô an tâm nên ngủ sâu. Nhưng vừa tỉnh, đã thấy nơi anh ngủ đã sớm không có độ ấm, hại cô nghĩ tối hôm qua cảm giác chân thật anh gắt gao ôm mình là do nằm mơ!“Trang tổng sáng nay bay, anh đi tiễn.”Ánh mắt vẫn chú ý tới cô, quả nhiên khi anh nhắc tới Trang Nghiêm vẻ mặt cô có chút biến hóa.“Em cũng không biết, hai người tình cảm sâu như vậy, còn muốn tự mình đi biểu diễn một màn chia tay lưu luyến. Này, hai người không phải có quan hệ đó đó chứ. . . . . .”Tim đập thình thịch , anh biết chưa? Trang Nghiêm nói tất cả cho anh?Lời này của anh là đang thử mình sao?Tự nói mình đừng hoảng hốt, dù sao anh mới là người xấu, người sai ở đây cũng vốn là anh không phải cô!“Tề Phàm, sao trong đầu em luôn muốn làm chuyện quái gở thế, ai dạy em!”Cô lại tự chuyển hướng đề tài, anh thật nên giáo huấn cô một chút, để anh là một nhà đứng đầu uy tín!“Anh dạy em, không phải anh nói, nếu em là đàn ông, anh cũng sẽ vậy, chẳng lẽ không đúng, hả?”Biểu tình cố ý làm chuyện rối bù lên, đầu lưỡi linh hoạt đem hạt cơm ở khóe môi cong lên cãi lại, vừa lòng ngắm ánh mắt trầm xuống của anh, hầu kết cũng không tự giác lên xuống.“Xem ra em thật sự là không đánh không được!”Lạc Kì cảm thấy có một cỗ khí nóng, xông thẳng dưới hạ cố ý, cô tuyệt đối là cố ý !Biết anh hiện tại không thể đụng vào cô, còn làm động tác như vậy câu dẫn anh!“A, anh làm chi!”Lập tức cô bị ôm lấy, cô bị hành động thình lình của anh làm hoảng sợ, tiếng thét chói tai làm đau lỗ tai anh.“Để làm chi? Cho em biết sự lợi hại của anh chứ làm chi!”Thấy anh đi về hướng phòng ngủ, cô lại kinh hãi, cô cái này chơi với lửa làm hỏa hoạn rồi!“Lạc Kì, không được a. . . . . .”Nhẹ kéo góc áo anh, quyệt miệng nháy mắt đã dùng giọng thương lượng với cũng muốn anh, chính là, không được thôi!Anh dường như lập tức mềm lòng , nhưng tưởng tượng đến hành vi ác liệt của cô, anh lại khẽ cắn môi quyết đến phòng ngủ, hạ cô xuống đặt trên đùi mình, giơ tay lên, dùng sức đánh lên mông Phàm không rõ ý anh, trong lúc nhất thời không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, anh đã đánh cô!“Đứa nhỏ là của anh có phải không? Thế mà em dám liên hợp với Trang Nghiêm gạt anh! Rõ ràng trong lòng yêu anh, lại không chịu gật đầu đó là anh! Em là người phụ nữ xấu xa, thật sự là không đánh không được!Vừa nói xong, Lạc Kì lại đánh thêm phát Phàm lập tức ủy khuất chảy nước mắt, Lạc Kì khốn nạn, giờ lại dám trả đũa!Dùng sức cắn lên đùi anh, anh quát to một tiếng đặt cô lên giường, đứng lên, vẫn thấy đau.“Sao em cứ thích cắn người vậy!”“Em chỉ cắn anh, cắn cái đồ xấu xa không tim không phổi! ““Là anh tự không tin đứa nhỏ là của anh trước, là anh không để cho em cơ hội nói chuyện, là anh phản bội em và Thiên Ân trước, là anh bên ngoài… Chúng ta mới ly hôn, nhưng anh lại không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của em, là anh không cẩn thận em mới mang thai!”“Là anh! Là anh! Là anh!”“Rõ ràng toàn là anh sai, anh dựa vào cái gì mà đánh người!”Ngồi dậy trên giường, anh đánh cô, mông cô không đau, nhưng đau lòng.“Chuyện thế ai chả nghĩ đứa nhỏ không phải của anh! Ngay từ đầu em vẫn không chịu để anh giải thoát ở bên trong, sau đó chúng ta lại có dùng bảo hiểm”“Ngay sau đấy em đã nói có đứa nhỏ, lúc ấy anh bị tức đến mờ mắt, làm sao dự đoán được là chuyện ngoài ý muốn!”Lạc Kì bị cô khóc mà rối loạn tâm thần, cô nói rất đúng, đều là lỗi của vì sao sau đó cô vẫn không nói, chẳng lẽ cô cứ tính giấu diếm cả đời sao?“Người khác có thể không thể tin được, nhưng anh không thể! Anh là Lạc Kì mà em yêu như vậy, sao anh có thể không tin!”Nước mắt cô càng lúc càng nhiều, từng giọt rơi xuống như rơi vào tim anh, làm cho anh khổ sở.“Được rồi, được rồi, đừng khóc, em khóc lòng anh sẽ bị bóp nghẹt mất. Là anh sai, tất cả là do anh sai, anh cam đoan về sau sẽ không tái phạm, tha thứ cho anh!”Anh ngồi bên giường đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, hy vọng có thể làm cho cô dễ chịu chút ít.“Cái đồ khốn nạn này, anh dám đánh em!” Nắm tay lại cô đánh vào ngực anh, anh kệ cô đánh chửi, vẫn tiếp tục trấn an mệt mỏi, liền ôm lấy thắt lưng anh, vẫn ủy khuất nhỏ giọng nức nở .“Là thời điểm nào thế? Hẳn là có thể tính ra ngày nhỉ.”Kéo tay cô,vỗ về ngón tay mảnh khảnh của cô, quay mặt cô ra chớp mắt, mặt lập tức đỏ.“Chắc là ngày dùng bảo hiểm,tính ngày thì là ngày đó”“Hóa ra anh bắn tên lại chuẩn vậy, thật là thiên ý. Tề Phàm, anh rất vui.”“Em cũng vậy!”Từ khi biết được sự tồn tại của đứa nhỏ, chỉ cần tưởng tượng đến cô có cục cưng, mỗi ngày anh đều cảm thấy rất hạnh phúc, dù thời điểm anh hiểu lầm anh cũng thế.“Tìm một ngày, chúng ta đi làm thủ tục, sau đó cùng bốn người lớn tuổi thương lượng định ngày nhanh một tí, bằng không chờ bụng em nhìn rõ, sao mà mặc nổi áo cưới?”“Áo cưới?”Cô không có nghe sai, anh nói áo cưới ư?“Phàm Phàm, anh nhớ rõ, anh còn thiếu em một hôn lễ.”Có chút đau lòng nhìn cô, người phụ nữ này, yêu anh lâu như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, anh lại ngay cả một cái hôn lễ cũng chưa thể cho lời anh nói làm cảm động, anh nói sẽ cho cô một hôn lễ, cô rốt cục cũng đã đợi được anh nguyện ý!Nhưng tưởng tượng đến hành vi ác độc cảu anh, cảm giác cái mông còn ẩn ẩn đau đớn, trong đầu có chủ ý không nên bị giáo huấn, bằng không anh vĩnh viễn không biết, đắc tội ai chứ, không được đắc tội phụ sắc nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ mở.“Em không cần!”Yêu phải một người phụ nữ như vậyLạc Kì không tin mình nghe thấy , cô không nói “Em đồng ý” , mà là”Em không cần” !Vì cái gì, vì sao mà không cần!“Phàm Phàm, em vừa nói cái gì đấy? Em nói lại lần nữa xem!”Mặt anh gần sát mặt cô, trong ánh mắt có cả thất vọng và đau đớn anh khó có thể tin, trông anh như thể bị một khối nam châm hút hồn vào, cô thiếu chút nữa đã nói to lời trong lòng “Em đồng ý”.“Em nói em không cần, em có thể cùng anh khôi phục tình trạng kết hôn, nhưng em không cần hôn lễ của anh!”Dùng sức đẩy anh ra, muốn giãy ra khỏi trong lòng anh, bất đắc dĩ hai người lực lượng thật sự kém quá xa, một cánh tay của anh cô đã không thể nhúc nhích.“Vì sao?”Cô dùng sức muốn thoát khỏi anh, anh không muốn buông ra lại sợ làm cô bị thương, đành phải lấy tay khóa tay chân đang múa loạn lên của cô.“Là anh nói mà, em là một người xấu xa, lại sợ nhất nhục nhã. Giờ em lại nổi danh như vậy, sao có thể truyền ra tin tức kết hôn!”“Tề Phàm, còn một việc quan trọng hơn so với việc đã kết hôn hơn ở đây, lí do này của em làm anh nhận thế nào nổi”Tay đặt trên bụng cô, cô muốn tìm cái cớ thì phải tìm hay chút, giờ đứa nhỏ ở đây rồi, chẳng lẽ cô xuẩn đến mức muốn học người ta tay bịt trộm chuông?“À anh không nói thiếu chút nữa em quên, giờ ngay cả phục hôn với anh em cũng không cần!”Tề Phàm lập tức đôi mắt tròn tròn , bộ dáng xinh đẹp diễm lệ, lời nói ra lại làm cho Lạc Kì phát điên.“Lần này lại là vì cái gì!”“Em vừa mới biết anh có tính bạo lực, làm sao em dám mạo hiểm sinh mệnh lấy anh!”Lạc Kì dường như có thể đoán được đầu đề báo ngày mai là tin tức giải trí trong nước, một tổng giám đốc trẻ chết sớm, nguyên nhân sau khi pháp y xem xét là người này bị một cô gái trẻ xinh đẹp chọc tức cho đến chết.“Tôi Lạc Kì thề, đời này sẽ không đánh mông Tề Phàm nữa, nếu như trái lời, sẽ làm cuộc đời này không ai yêu!”Nghiến răng nghiến lợi nói xong lời thề, nhìn môi cô mà ánh mắt phun ra lửa như muốn thiêu rằng anh rất tức giận, tuy rằng giọng nói anh không dịu dàng, nhưng lời nói của anh vẫn làm cho cô vui vẻ một lúc lâu.“Hôm nay anh sẽ chuyển đến đây ở với em, chăm sóc cho em. Đợi một lát anh sẽ gọi người đem đồ tới đây, Thiên Ân nghỉ, chúng ta sẽ đem nó đến đây cùng.”Anh có thể yêu cô, nhưng không thể theo đuổi tính tình hồ nháo của cô, nhất định phải đặt cô bên người mới an anh tìm cơ hội nói với bốn vị lão nhân, anh sẽ xin cưới hỏi đàng hoàng đem cô quay về Lạc gia!“Anh chuyển đến đây là có ý gì? Tính rời nơi thường trú?”“Nhưng mà, lúc này anh tính sai rồi, nhà này em đã bán, chả mấy chốc mà em cũng biến ra ngoài”Tề Phàm không thấy quen, cô sắp chào tạm biệt với nơi này.“Em nói đúng, anh tính lâu dài với em, anh cũng không tin, anh không thể rước cô nàng liều lĩnh yêu anh về”“Về phần phòng ở, em không cần lo lắng, cũng không cần đi, bởi vì người mua nhà em, là anh.”Ngón tay vuốt ve bụng cô, anh nghĩ muốn cảm thụ sinh mệnh nhỏ có liên hệ mật thiết với anh và Tề Phàm.“Anh mua ? Anh lắm tiền vậy? Không phải tham ô đấy chứ? Sao anh có thể như vậy! Ba mà biết sẽ tức thế nào!”Căn nhà này Tần Đan hơn một ngàn vạn! Bố vẫn là chủ Thịnh Thế, anh ở Thịnh Thế chẳng qua là lấy lương quản lý cao cấp, hơn nữa bình thường anh tiêu tiền như nước, sao có nhiều như này nhất định là anh không có cách nào mà ăn rút của Thịnh Thế!Nghĩ đến đây, lại một trận mưa đấm tay hướng trên người anh, sao anh có thể làm chuyện ngốc vậy.“Đừng đánh, sao em cứ luôn gấp gáp vậy, không nghe người ta giải thích !”Đè hai tay hai chân của cô, anh đánh mông cô sáu cái, giờ cô lại hạ trọng quyền trên người anh phải đến vô số, nói đến bạo lực, là cô mới phải!“Giải thích? Được, em thật muốn nghe xem, anh giải thích thế nào!”“Tiền là anh kiếm, công ty anh ở Mĩ, chỉ là sau khi anh về nước, công việc giao cho đối tác ở bên kia xử lý, chuyện cụ thể cần bàn bạc, bọn anh đều họp qua mạng”“Công ty của anh hoạt động tốt, doanh thu cũng nhiều, chút tiền ấy sao làm khó anh. Thế nào, chồng em giỏi chứ?”Kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, thấy cô không kích động như vừa rồi, anh mới thả lỏng tay chân cô.“Không biết xấu hổ, ai là vợ anh!”Hạnh phúc ngọt ngào mỉm cười cứ như thế dào dạt trên mặt cô, dù cô nghiêng mặt cúi đầu cũng che dấu không được.“Sao không biết xấu hổ? Anh là bố của là Lạc Thiên Ân, Lạc Thiên Ý, tất nhiên là chồng của Tề Phàm .”“ÔI! Nhưng lời anh vừa nói , là thật sự?”“Phàm Phàm, em không tin anh?”“em tin.”Dùng sức gật đầu, cô thật sự tin tưởng.“Phàm Phàm, trước đây, cái gì anh cũng không để ý. Có tiền cũng được , người cũng được, cái gì đến thì đến, cái gì đi thì đi. Nhưng bây giờ, anh muốn để ý cái gì đó càng ngày càng nhiều, buông không được, chỉ muốn bắt đầu giữ lấy.”“Phàm Phàm, tất cả thay đổi của anh, đều nhờ em. Nhờ có em, anh mới có ý nghĩ quý trọng, muốn bảo hộ cái gì đó.”“Lạc Kì, em yêu anh.”“Anh cũng vậy, nhưng mà sau đây, cũng nên nói sau này chúng ta thế nào”Câu trả lời của Tề Phàm, là hung hăng hôn Lạc Kì đè đầu cô lại, đảo khách thành chủ, người phụ nữ này, chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe lời!
Trang Nghiêm khóa chiếc vali da vào, nhìn lại căn phòng đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống anh cùng Tề Phàm ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn anh cũng không nên tự lừa mình là, anh có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chí có thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến u mê không có phương hướng cũng đánh mất cả là, anh thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quay lại để Kì dọc theo con đường mà Tề Phàm yêu anh ta, từng bước một đi trở về, từng chút một lại gần Tề Phàm hơn, cuối cùng cũng thành công tìm Tề Phàm đã đi lạc bấy anh, ngay từ đầu khi tiếp cận Tề Phàm, nghe thấy tiếng cô khóc, trong thời khắc cuối cùng vì do dự, tư lự trên ngã rẽ thông với con đường của cô đã để Lạc Kì công bằng cạnh tranh cơ không có gì để oán giận, tình yêu của anh thật sự không thuần túy như của Lạc Kì như vậy, xứng đôi với Tề Phàm, có lẽ phải nói chỉ có Lạc Kì mới xứng đôi Tề anh, nếu ở ngay từ đầu đã không nhất định phải đi tới cùng thì giờ cũng không hẳn phải nói là đánh không còn lý do ở lại, đây là lúc anh nên rời trước khi anh đi, anh rất muốn được trông thấy Tề Phàm.====Tiếng điện thoại quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau ngọt ngào của hai người, Lạc Kì không muốn nghe, Tề Phàm cũng không muốn nghe, nhưng người gọi điện lại như kiên nhẫn đến đắc dĩ, Tề Phàm phải buông Lạc Kì đứng dậy.“Để anh.”Đặt cô ngồi trên sô pha, Lạc Kì muốn đứng dậy nhận điện.“Đây là nhà của em!”Tề Phàm vuốt ve tay anh đang làm loạn, thấy cô còn không nguyện ý để người khác biết anh ở đây, Lạc Kì ủy khuất mếu máo, ngồi xuống một bên.“Alo?”“Là anh.”Nghe thấy giọng Trang Nghiêm, Tề Phàm không tự giác quay mặt ngắm Lạc Kì một cái, động tác nhỏ này khiến Lạc Kì đoán được người gọi điện là điện thoại trong tay Tề Phàm, giọng anh to rõ ràng.“Trang tiên sinh, tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng .”“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, muốn nói với Tề Phàm.”Nghe thấy giọng Lạc Kì, Trang Nghiêm cũng kinh ngạc, nhưng không thể khống chế, tim trong nháy mắt co thắt, đau Kì không muốn đem điện thoại cho Tề Phàm, anh rất sợ anh vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội mà lại bị Trang Nghiêm nói mấy câu sẽ đoạt được! Nhưng Tề Phàm đưa tay quơ rước mặt anh, làm anh không có biện pháp cự điện thoại trả lại cô, tay cầm tay cô, lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, làm cho cô uất ức cười.“Có việc?”Từ sau khi giao việc phá vỡ hợp đồng cho anh, bọn họ vẫn chưa gặp lại, bây giờ anh gọi tới, nhất định là có chuyện gì.“Anh phải về Hongkong, nói lời tạm biệt thôi.”“Sao đột nhiên vậy?”Anh vẫn nói rất thích cuộc sống công việc ở đây, hy vọng sau này sẽ ở đây, vì sao lại đột nhiên đi khỏi vậy?Chẳng lẽ, là bởi vì cô sao?“Bởi vì không có lý do ở lại.”Giọng nói bị tổn thương, xác minh cô đoán là đúng.“À, bởi vì em sao?”“Tề Phàm, trước khi anh đi, anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ em cười, em có thời gian có thể bỏ ra một chút thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé này của anh không “Không có câu trả lời, không nghĩ muốn làm cô thêm gánh nặng.“Hôm nay em có, anh nói địa điểm đi.”Đối với Trang Nghiêm, ngoại trừ có lỗi, biết ơn còn nhiều hơn cô khó khăn nhất , anh vươn tay giúp đỡ cô, dắt cô đi tới con đường sáng lạn và Hàn Phi, cũng như thiên sứ đều hy vọng cô vui vẻ, hạnh phúc .Mà đối với tình cảm của anh cô không chỉ tiếc nuối vì cô có cảm giác mình được yêu mến, chiều yêu cầu nhỏ như vậy, cô thật sự không có lý do gì cự tuyệt.====Thấy cô tắt điện thoại, Lạc Kì chỉ muốn ôm cô quay về, lúc này, anh không thể bình tĩnh như vừa nãy.“Phàm Phàm. . . . . .”Nghe thấy bọn họ nói chuyện, anh không thể cầu xin cô đừng đi?“Lạc Kì, em thiếu Trang Nghiêm nhiều lắm. . . . . .”“Thế anh cùng đi!”Tề Phàm ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, cũng không có sức mà cự tuyệt.“Cùng lắm thì, anh tránh ở một bên, không cho anh ta nhìn thấy! Anh chỉ sợ anh ta sẽ bắt nạt em thôi.”Cúi đầu, anh nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay cô, không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của anh lúc này.“Được rồi.”Mỉm cười, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như là đánh dấu cho cô thuộc về anh, dấu tay? Chặt tay?Đứng gần tòa nhà Trang Nghiêm hẹn, Lạc Kì cuối cùng vẫn không cùng cô đi, đưa cô đến cửa, săn sóc dặn dò cô sớm Tề Phàm đến, Trang Nghiêm mới đợi được một lát, còn giúp cô gọi nước uống nóng cùng mấy đồ ngọt.“Chờ lâu chưa?”“Chưa, vừa mới thôi, vốn định đón em, nhưng mà anh cũng không thấy tiện.”“Anh suy nghĩ nhiều quá, nào có cái gì không tiện.”Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào, như lúc xa lúc gần đập vào lòng anh, làm toàn bộ phòng tuyến lúc trước anh có công xây dựng đập vỡ không tự giác theo biểu tình của cô, đập nhanh hơn.“Sao lại đột nhiên quyết định quay về Hongkong ?”Lại uống một hớp sữa lớn, thấy Trang Nghiêm chỉ nhìn mình không nói lời nào, cô vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.“Kỳ thật cũng không phải đột nhiên, anh cũng đã suy nghĩ lâu rồi. Bây giờ công ty mới đã chính thức đi vào quỹ đạo, vẫn phải cố gắng, Trang Trọng giờ hoàn toàn có thể một mình đảm đương, anh nghĩ để công việc bên này giao cho anh ấy.”“Hơn nữa, Hongkong còn cần anh hơn ở đây.”“Là thế à.”Tuy không được đầy đủ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu tỏ vẻ lý giải .“Kỳ thật, anh gặp em vì còn có một chuyện muốn nói cho anh.”“Là chuyện gì?”“Lạc Kì, anh ta đi tìm anh, nhưng hình như còn hiểu lầm gì đó.”“Kỳ thật là anh không tốt, ngày đó bị tức đến bù đầu, anh đã không nói rõ ràng. Mặc kệ anh ta nói gì, em cũng đừng tự chịu trách nhiệm một mình, anh sẽ giải thích với anh ta .”“Nếu thật sự có thể không nói trách nhiệm hay phải chịu trách nhiệm thì tốt quá”Chật vật cong khóe môi, nhấp một ngụm cà phê, chua sót tràn đầy miệng mới gian nan nuốt có thể, anh thật sự muốn được nhận trách nhiệm cho Tề Phàm .Chỉ là, không thể nào không để ý trong lòng!Lời nói Lạc Kì ngày đó , mỗi từ mỗi câu, đều khắc sâu trong đầu anh, sợ là kiếp nầy không bao giờ … có thể xóa thật, trước đó anh anh cũng vô số lần hỏi lại mình, cũng vô số đáp án giống nhau làm cho anh xác định anh cũng có tự tin giống Lạc Kì không ngại đứa nhỏ ngày đó Tề Phàm bỗng nhiên hỏi lại anh, thì trong nháy mắt anh lại do dự .Trong nháy mắt đó, anh bại dưới tay Lạc nháy mắt đó, thứ anh muốn là bản thân mình, còn Lạc Kì muốn , là Tề Phàm.“Xin lỗi.”“Chưa từng có cô gái nào nói xin lỗi với anh, em lại nói rất nhiều lần, anh có không có kém cỏi như vậy, liên tục bị em cự tuyệt.”Cô luôn phủ định mị lực nam tính của anh, làm cho anh cảm thấy rất là thất bại.“Không, Trang Nghiêm, anh thật sự tốt lắm. Dù là bạn trai, chồng, tình nhân, anh đều rất tốt. Nếu không có Lạc Kì, em nghĩ em cũng trốn không khỏi mị lực của anh thậm chí còn có thể không thể tự kềm chế mà yêu anh.”“Nhưng đã từ rất sớm rất sớm, trong mắt em, trong lòng em, chỉ chứa hình bóng Lạc Kì. Không phải không gặp được người tốt , cũng không phải không động lòng đối với người khác, mà là bởi vì đã muốn có anh ấy, thì em sẽ không muốn động tâm nữa cũng không muốn gặp mặt người rất tốt .”“Tình yêu của em rất kịch liệt, một lần, là hao tổn hết nguyên khí, nên, cả đời, chỉ có thể yêu một lần.”“Cho nên anh mới nói cho em biết, anh còn rất nhiều ưu điểm, hoàn toàn không biết xấu hổ.”Anh thoải mái đùa cùng cô, cô vội không ngừng gật đầu.“Trang Nghiêm, cám ơn anh.”“Cám ơn anh cái gì?”“Tất cả!”Tề Phàm nhìn thẳng ánh mắt anh, vẻ chân thành.“Nếu thật sự muốn cám ơn anh, thì sau này mỗi ngày anh không ở đây phải hạnh phúc vui vẻ!”“Vâng!”Cô thật sự không muốn khóc , thật sự không nghĩ tới, anh sẽ nói như vậy, hại cô nhịn không được.“Được rồi, làm mẹ rồi còn khóc nhè thế này, về sau cục cưng sẽ cười em đấy”“Nó dám! Dám cười em sẽ không sinh !”Cô lau nước mắt, mũi hồng hồng , bộ dáng buồn cười đáng cầm khăn tay giúp cô lau nước mắt, trong lòng lại một lần nói cho mình, đừng để dáng vẻ đẹp của cô câu cục cô không khóc nữa, anh lại không kìm được một giọt nước mắt lăn xuống.====Trên đường trở về, ngay cả xe cũng không thỏa mãn tốc độ của anh, anh vẫn cảm thấy mình đi quá ngừng một hồi lâu, Tề Phàm quay sang nói cám ơn anh rồi xuống xe.“Phàm Phàm!”Xoay người, chỉ thấy anh cũng xuống theo.“Sáng mai anh bay.”Qua sáng mai, anh sẽ không thấy hay bước vào thế giới của cô.“Vâng, thuận buồm xuôi gió!”Có chút ngượng ngùng cười cười, hàn huyên lâu như vậy, cô còn chưa hỏi hỏi anh bao giờ đi, đối với bằng hữu như thế thật sự rất không quan tâm .“Phàm Phàm. . . . . .”“Vâng?”“Cuối cùng, anh có thể ôm em một cái không?”Anh hai tay giao nắm, bộ dáng co quắp khẩn trương, trong ánh mắt thậm chí lóe ra tia khẩn cầu.“Đương nhiên có thể!”Tề Phàm chủ động mở hai tay, Trang Nghiêm đi nhanh đến gần cô, đem cô ôm vào lòng,ngực, ngực giống như muốn bẻ gẫy cô!Một tiếng thét kinh hãi động cũng không dám động, bên tai tràn ngập không biết là tiếng gió hay là anh tiếng thở dốc.“Phàm Phàm, em có một chút nào muốn anh. . . . . .”“Trang Nghiêm?”“Có không?”Tay anh càng ngày càng dùng sức, Tề Phàm cảm giác xương sườn sắp bị gẫy, trái tim bị đè ép từng đợt hầu đau, không thể phát ra âm thanh, đành phải dùng sức gật gật Nghiêm nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô, cô nhắm mắt lại, hai gò má lạnh lẽo lưu lại giọt nước mắt nóng Kì đứng ở trên lầu, nhìn thấy hai người dưới lầu thâm tình ôm nhau, trong lòng tuy có phong ba bão táp ghen tuông, lại có chút khó Nghiêm này, không thể nghi ngờ là tình sâu vô cùng với Tề Phàm, một khi đã vậy, sao lại bội tình bạc nghĩa với cô?Chẳng lẽ, phương diện này, có ẩn tình khác?
Ngộ kỳ thời con kiến nó leo cây nam mô di bố duyên mà thiên lý ngộ nam mô di bố phụ gặp mặt nhau đâyChốn này hò hẹn thủy chung sắt son nam mô di bố kỳ thời bến nước với cây đa em ơi anh vẫn chờ Hữu duyên mà thiên lý ngộ như đôi chim sổ sạ anh gieo lúa chín vàng bìm bịp nó kêu nước lên ra giêng anh cưới ơi sáng tinh mơ đồng sâu em cấy ngó bên kia thấy ruộng cạn anh duyên chăng sao giáp mặt nhau hoài mà anh còn trêu anh còn trêu ghẹo làm chi cho em thẹn trong anh ơi anh đừng tưởng em là hạng gái bưởi bồngÍ í hổng phải vậy đâu em ạ sở dĩ mà anh buông lời trêu ghẹoLà vì anh anh thấy mình thiên lý hữu duyên nhà cách nhà nhau chỉ bến nước với cây đa chứ bộXa xôi gì sao mà thiên lý lận anh Hai tuy có gần nhưng mà lòng người ta còn ở quá đã mấy năm qua mà tôi đi hoài hổng tới là tại anh không có thành tâm chứ hữu duyên rồi thì hội ngộ đâu có khó ơi em nói vậy là nói oan cho anh rồi có bến nước với cây đa kia làm chứng cho lòng anhDẫu đến bao lâu anh vẫn đợi vẫn đi anh Hai ơi em làm sao biết được chữ sạ anh gieo chờ vàng bông lúa chín bìm bịp kêu chiều gọi con nước lớn nước má bên qua xin phép tía má bên kia cho anh với em đượcĐược nên chồng nên vợ cho giọt mưa xuân không còn Để ruộng khô chờ đợi cho hoa lá trên cành cũng hò hẹn yêu đương..
lấy anh rồi đợi anh yêu em